Chiều nay, nghe tin anh LƯƠNG về mà lòng buồn khó tả. Anh LƯƠNG là con của bác CÔNG và bác TI , ảnh đi làm xa nhà, 1 tháng mới có dịp ghé thăm nhà một hai lần. Lần nào gặp anh tôi cũng thấy vui, vì tôi và anh khá là hợp nhau. Ngày anh về, tôi vui lắm, nói cười tít mắt. Nhớ mấy hôm trước anh điện thoại về, anh dặn tháng này anh đi hơi lâu… mà đúng là lâu thật… tôi mong anh về như trời hạn trông mưa. Tôi nhìn anh LƯƠNG về lần này mà thắt từng khúc ruột, nhìn anh chẳng còn gì, anh gầy chỉ còn 1/5 so với tháng trước. Nhìn anh thật xót xa…
Tối 2 anh em ngồi trước hiên nhà. Anh nằm võng hút thuốc, ánh mắt nhìn xa xăm…
– Thế anh THƯỞNG không về chung với anh sao – Tôi hỏi.
Anh nhìn tôi, thở dài… và im lặng. Anh THƯỞNG là em anh LƯƠNG. Nhưng anh THƯỞNG thì ít về thăm nhà hơn, có khi cả năm mới về 1 lần, có khi anh không về.
– Dạo này bác NỢ hay nhắc anh lắm, bác ấy trông anh suốt – tôi nói
– Ừ anh biết rồi, anh sẽ ghé thăm bác ấy, nhưng tháng này chắc chưa ghé thăm được – anh vừa phà khói thuốc vừa trả lời
– Còn chị Ngân ở xóm Hàng kế bên nữa…gớm anh nhé… làm gì mà chị anh bám theo anh cả năm trời… cứ nhắc anh mãi thôi.
– Có lẽ anh và chị ấy không có duyên, nên anh nói nếu không đợi được thì năm sau hãy đi lấy chồng đi – Anh thở dài.
Tôi nghe anh nói, bỗng lòng chùn lại. Anh LƯƠNG và chị NGÂN xóm HÀNG quen nhau cũng một năm nay rồi. Anh thì đi làm xa nhà, nên ngày nào chị ấy cũng hỏi thăm anh miết.
– Anh về nhà rồi anh lại đi liền, kỳ này anh không ở lâu được – Anh nói.
Tôi không trả lời… bất giác ngước nhìn nhìn xa xăm… ngoài kia trời vẫn tối đen như mực…
Sưu tầm