Mấy cơn bão liên tiếp đi qua dù không trực tiếp vào miền Trung nhưng cũng ít nhiều ảnh hưởng đến người dân nơi đây. Tưởng đâu bão qua đi là xong nào ngờ đâu lũ bất ngờ tràn về gieo bao cảnh khổ đau.
Vào Facebook của một người bạn học chung bên Môi trường đang xa quê (quê cậu này ở Quảng Ngãi) và làm việc trong Tp.HCM. Cậu có viết một bài thơ mình xin phép được đăng tải lại để các bạn có thể hiểu được tấm lòng của một người con miền Trung xa quê nghe tin lũ dữ ở quê nhà…
Con đã thấy cụ già rơi nước mắt
Khi ngôi nhà siêu vẹo lũ cuốn đi
Con cũng thấy đàn trẻ em nheo nhóc
Ngồi duới mưa “gặm sống” một gói mì
Gần bảy năm rồi từ lúc buớc chân đi
Con không sống lũ cùng miền trung trung quê mẹ
Không thấy cảnh quê mình bị thiên nhiên dằn xé
Không thấy nỗi buồn mắt cha mẹ đỏ hoe
Cũng như ai con yêu cơn mưa chiều nhè nhẹ
Tuới mát tâm hồn giữa cuộc sống khô khan
Nhưng con ghét mưa đầu nguồn dai dẳng
Để dân quê ta phải chịu cảnh cơ hàn
Nhưng biết làm gì khi tạo hóa đã ban
Miền Trung sinh ra gánh hai miền nam bắc
Bão, lũ liên miên chẳng bao giờ “từ mặt”
Nên mỗi bận mưa gió về lòng thắt những cơn đau
Thơ: Nguyễn Anh Giàu