Có một lần trời mưa như trút nước …
Mọi người đều vội vã trong mưa và gió. Chỉ có 2 người lang thang trên phố giữa màn mưa. Muốn hát câu: “Con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ …” mà hai hàm răng lạnh cóng không thể hát nổi. Chợt nghe cái ấm bất chợt từ hơi thở của ai đó liền kề ngay sau lưng. Lang thang trên đường Quy Nhơn, mưa rơi lộp độp ướt sủng cả áo, trong này tim hai đứa cũng đập thình thịch, vì lạnh, vì hồi hộp, vì ngỡ ngàng trước từng cảm xúc…
Trên đường Xuân Diệu nhìn về phía biển, đường chân trời nhỏ thẳng tắp vắt ngang giữa trời và nước mênh mông một màu xám xịt. Người đi, người đi, 2 bóng nhỏ phiêu diêu giữa nước và trời. Một khung cảnh tương phản giữa một bên là trời biển trong cơn mưa gió xám xịt với ánh mắt long lanh rực sáng của 2 kẻ điên đang đi trên đường.
Bây giờ nghĩ đến, sao không thấy lạnh mà chỉ thấy nỗi nhớ từ tim len lỏi qua từng mạch máu làm thấy ấm áp. Ấm áp lạ lùng…
Huỳnh Mai Anh Kiệt