Em đừng giận anh, vì anh đang khởi nghiệp.
Anh phải làm gì đó để chuẩn bị cho tương lai.
Đừng buồn anh nếu anh có hờ hững,
Chẳng nhắn tin, chẳng đoái hoài gì em.
Anh cũng chẳng like, chẳng share những gì em viết.
Nhưng em biết mà, anh vẫn ở bên em.
Em à,
Có bao giờ em tự hỏi.
Tương lai của hai ta sẽ là gì sau vài chục năm nữa.
Anh thì anh vẫn thường nghĩ,
Khi về già ta sẽ đạp xe.
Sẽ rong ruổi trên khắp nẻo quê hương.
Ngắm nhìn cuộc sống mỗi buổi sáng vươn mình.
Thật tuyệt phải không em?
Nhưng,…
Chẳng thể nào có một tuổi già viên mãn,
Với một tuổi trẻ hờ hững và lười biếng em ạ.
Không,…
Anh không chấp nhận để tuổi trẻ hoài phí như vậy.
Em đừng giận anh, anh phải lo việc lớn.
Em ơi,…
Thân làm trai chả nhẽ ngày tám tiếng,
Ăn rồi ngủ, thủ thường thế sao em?
Chả nhẽ cứ gom cho đầy túi,
Rồi vỗ ngực tự xưng danh.
Sống ích kỷ, cả một đời vụn vặt… Chẳng bao giờ biết cho đi.
Em thấy không?
Có biết bao người trẻ,
Sáng phê, tối nhậu, nửa đêm ngôn tình…
Họ tê liệt để tuổi trẻ trôi qua như vậy đấy.
Trớ trêu thay, họ lại là người phán xét cuộc sống này.
Đêm ngày, họ gào rú đòi công bằng,
Đòi đất nước phải trả ơn cho họ.
Có vẻ như là vậy.
Em đừng giận anh, sao anh hay hào sảng.
Giúp người sao chẳng chịu lo thân.
Em có hiểu không?
Ý nghĩa tột cùng của cuộc sống,
Là vì người khác mà cho đi đấy em ạ.
Thật nực cười,
Khi ta cứ mải miết đi tìm chân lý,
nhưng trong bụng lại lấp đầy nỗi oán than.
Không chịu mở lòng đón nhận nguồn vui mới.
Cứ tủn mủn tùn mùn chẳng giống ai.
Thôi em ạ,
Đừng giận anh nữa nhé.
Cứ để anh lo việc nước việc nhà.
Để anh lo cả việc của hai ta!…
Em đừng giận anh, đừng giận anh.
Sưu tầm